Tầm quan trọng của việc can thiệp kịp thời cho trẻ mắc rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và các hệ quả có thể xảy ra nếu không có sự giúp đỡ
Chuyên đề tập trung vào quản lý hành vi cảm xúc của trẻ mắc ADHD tại gia đình, nhằm trang bị cho các bậc phụ huynh những chiến lược hữu ích. Mục tiêu chính là giúp cha mẹ hiểu và áp dụng các kỹ năng yêu thương, hỗ trợ khi trẻ bộc lộ hành vi và cảm xúc bất thường. Các chiến lược này sẽ giúp nâng cao kiến thức, kỹ năng và thái độ của phụ huynh trong việc nuôi dạy con. Cô Nguyễn Thị Hạnh, tác giả và diễn giả của chuyên đề, cũng chia sẻ về con trai mình, người đã vượt qua khó khăn để thành công trong công việc sau khi được hỗ trợ từ ngành giáo dục đặc biệt. Bà cám ơn những người đã giúp đỡ mình và con trên con đường này, đồng thời nhấn mạnh sự quan trọng của việc giáo dục cho trẻ. Ngoài ra, cô cũng đã giới thiệu về các cuốn sách đang trong quá trình xuất bản, trong đó có những chiến lược hỗ trợ cụ thể cho giáo viên và phụ huynh ở các cấp học khác nhau. Những tài liệu này hứa hẹn sẽ cung cấp thêm kiến thức và công cụ hữu ích trong việc giáo dục trẻ mắc ADHD, đặc biệt là trong môi trường gia đình và trường học.
Cô Nguyễn Thị Hạnh tiếp tục chia sẻ về tầm quan trọng của việc can thiệp kịp thời cho trẻ mắc rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và các hệ quả có thể xảy ra nếu không có sự giúp đỡ. Cô khuyến khích phụ huynh cần tìm hiểu các phương pháp can thiệp và theo dõi các thông tin chi tiết qua các đường link mà cô sẽ gửi sau khi kết thúc chuyên đề. Bên cạnh đó, cô cho biết sẽ có các buổi tập huấn miễn phí cho các cơ sở can thiệp trẻ rối loạn phát triển, nhằm nâng cao kiến thức cho những người làm công tác giáo dục và chăm sóc trẻ.
Một ví dụ tình huống thực tế đã được đưa ra để phụ huynh cùng thảo luận, cho thấy sự khó khăn của trẻ trong việc thực hiện các nhiệm vụ đơn giản như phết bơ lên bánh mì. Qua đó, các bậc phụ huynh được khuyến khích chia sẻ về những trải nghiệm của mình khi xử lý các hành vi khó khăn của con cái, vì những tình huống như vậy diễn ra khá phổ biến. Cô cũng nhấn mạnh rằng phụ huynh thường cảm thấy căng thẳng khi đối phó với hành vi của trẻ, và khuyến khích họ tìm kiếm sự hỗ trợ và tư vấn để tìm ra cách xử lý hiệu quả hơn.
Cuối cùng, cô đã trình bày ba vấn đề chính mà buổi học tối hôm đó sẽ xoay quanh, qua đó giúp phụ huynh nhận thức rõ hơn về cách đặt vấn đề và tìm kiếm giải pháp khi gặp phải những trường hợp khó xử với con cái mắc ADHD.
Cô Hạnh đã chia sẻ rằng nhiều trẻ mắc ADHD thể hiện hành vi mà cha mẹ thấy khó kiểm soát, chẳng hạn như thức dậy vào lúc 3 giờ sáng và bật tất cả các thiết bị trong nhà gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người. Khi cha mẹ cố gắng tắt tivi, nhiều trẻ sẽ nổi giận, gào thét và có thể đập phá đồ đạc. Trong buổi học, cô đã chiếu một video để minh họa về tình trạng của một bé gái mắc ADHD, cho thấy sự vất vả của mẹ bé trong việc giúp con giảm bớt hành vi này.
Cô cũng đưa ra thông tin về tỉ lệ mắc ADHD, cho biết đây là rối loạn phổ biến nhất ở trẻ em trong độ tuổi học đường. Nghiên cứu chỉ ra rằng tỉ lệ trẻ mắc ADHD rơi vào khoảng 5% và cao hơn ở bé trai so với bé gái, với các bé trai chiếm khoảng 5% và bé gái khoảng 2%. Cô phân loại ADHD thành ba dạng chính: dạng giảm chú ý (ADD), dạng tăng động (HD), và dạng tăng động kèm giảm chú ý (ADHD). Mỗi dạng có những triệu chứng và đặc điểm riêng, với sự khác biệt trong mức độ biểu hiện ở bé trai và bé gái.
Cô Hạnh cũng nhấn mạnh rằng trẻ thường có khó khăn trong việc học tập và tương tác xã hội, làm cho quá trình giáo dục và nuôi dạy trở nên phức tạp hơn. Các bậc phụ huynh cần hiểu biết rõ hơn về các dạng ADHD để có thể áp dụng các phương pháp can thiệp hiệu quả, giúp trẻ vượt qua những thử thách trong cuộc sống hàng ngày.
Cô Hạnh tiếp tục nhấn mạnh rằng video trước đó đã minh họa rõ nét về một bé gái tăng động hấp tấp và cho biết rằng các nghiên cứu hiện nay chỉ ra tỷ lệ bé gái mắc dạng giảm chú ý cao hơn gấp ba lần so với bé trai. Hành vi cảm xúc của trẻ mắc ADHD rất đa dạng và phức tạp, đồng thời thường thể hiện hành vi hướng ngoại khiến cha mẹ và giáo viên gặp khó khăn trong nuôi dạy. Cô trích dẫn nhiều nghiên cứu, trong đó nhấn mạnh rằng tại Việt Nam có khá nhiều nghiên cứu về quản lý hành vi cảm xúc ở trẻ rối loạn phổ tự kỷ nhưng lại thiếu sót đáng kể trong nghiên cứu về trẻ tăng động giảm chú ý.
Cô còn đề cập đến áp lực mà cha mẹ của trẻ tăng động giảm chú ý phải chịu đựng cao hơn so với cha mẹ có trẻ mắc rối loạn phát triển khác. Do đó, cần thiết phải có nhiều nghiên cứu hơn về các biện pháp quản lý hành vi cảm xúc nhằm giảm thiểu hành vi bất thường và tăng cường hành vi tích cực cho trẻ trong gia đình. Cô cũng nêu rõ những đặc điểm của trẻ mắc ADHD trong độ tuổi vị thành niên như lòng tự trọng thấp, dễ gặp tai nạn, khó khăn trong học tập, quản lý thời gian và tổ chức công việc.
Thêm vào đó, những người mắc ADHD thường gặp khó khăn trong việc hoàn thành nhiệm vụ và điều này không chỉ xảy ra ở trẻ em mà còn kéo dài đến người trưởng thành. Cô Hạnh chia sẻ rằng những trải nghiệm ấy có thể gây ra nhiều thách thức trong cuộc sống hàng ngày của các cá nhân mắc rối loạn này.
Cô Hạnh chia sẻ một tình huống thực tế để minh họa cho những khó khăn mà người lớn mắc ADHD gặp phải trong cuộc sống hàng ngày. Câu chuyện bắt đầu với việc một người mẹ tỉnh dậy và lập kế hoạch đi chợ nhưng ngay lập tức bị phân tâm bởi nhiều việc khác nhau trong nhà. Cô bắt đầu dọn dẹp quần áo nhưng lại bị cuốn vào các công việc như quét mạng nhện, chăm sóc mèo và làm sạch nhà vệ sinh, dẫn đến việc quên đi nhiệm vụ chính của mình là đi chợ. Hành trình của cô tiếp tục trở nên hỗn loạn, khi mà cuối cùng, người mẹ nhận ra rằng thời gian đã trôi qua và không còn thức ăn trong tủ lạnh để chuẩn bị cho bữa trưa.
Bằng câu chuyện này, cô Hạnh nhấn mạnh rằng người lớn mắc ADHD có thể sở hữu trí tuệ bình thường nhưng vẫn phải đối mặt với thất bại trong việc hoàn thành nhiệm vụ. Họ cũng gặp khó khăn trong quan hệ với bạn bè, thường có hành vi tranh giành đồ chơi hoặc biểu hiện hung hăng, dẫn đến việc không được các bạn cùng lứa ưa thích. Nếu không được can thiệp kịp thời về giáo dục và điều trị, những trẻ này có nguy cơ cao gặp phải tình trạng vi phạm pháp luật, đặc biệt là trong quá trình tham gia giao thông. Cô cũng sửa đổi cách dùng từ liên quan đến tình trạng này, nhấn mạnh rằng từ “rối loạn” (disorder) là chính xác hơn và phù hợp hơn với ngữ cảnh y tế so với từ “bệnh”.
Cô Hạnh cũng chỉ ra rằng hơn một phần ba số trẻ mắc ADHD đồng thời gặp phải các rối loạn khác, như trầm cảm, rối loạn thách thức chống đối, và rối loạn học tập. Cô giải thích rằng không phải trẻ nào cũng mắc ADHD kèm theo các rối loạn khác nhau, một số trẻ chỉ bị tăng động giảm chú ý, trong khi một số bị kết hợp với rối loạn phổ tự kỷ hoặc khuyết tật trí tuệ. Việc xác định các nhóm này rất quan trọng để hiểu rõ tình trạng của trẻ và có các phương pháp can thiệp phù hợp.
Cô Hạnh nhấn mạnh rằng sự nhầm lẫn giữa trẻ mắc ADHD và trẻ mắc rối loạn phổ tự kỷ là vấn đề phổ biến trong xã hội hiện nay. Qua việc trình bày tại một hội thảo chuyên đề, cô đã làm rõ sự khác biệt giữa hai nhóm trẻ này. Trẻ mắc ADHD có xu hướng dễ dàng bị phân tâm và thường chuyển đổi giữa các nhiệm vụ mà không hoàn thiện được. Ngược lại, trẻ mắc rối loạn phổ tự kỷ có thể thiếu phản ứng với kích thích từ môi trường xung quanh hoặc phản ứng thái quá với một số kích thích nhất định.
Một điểm khác biệt nữa là trẻ ADHD thường gặp khó khăn trong việc tập trung vào một nhiệm vụ, trong khi trẻ rối loạn phổ tự kỷ có thể thể hiện khả năng tập trung cao độ vào một đồ vật hoặc hoạt động nhất định, thậm chí có thể sản xuất các tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Những hiểu biết này giúp cha mẹ và giáo viên có cái nhìn sâu sắc hơn về trẻ, từ đó áp dụng những phương pháp giáo dục và hỗ trợ phù hợp. Cô Hạnh đã đề xuất rằng cần dùng các công cụ đánh giá để nhận biết khả năng xử lý thông tin và cảm giác của trẻ, nhằm đưa ra những can thiệp kịp thời và chính xác.
Cô Hạnh tiếp tục làm rõ hơn về sự khác biệt giữa trẻ tăng động giảm chú ý và trẻ rối loạn phổ tự kỷ, nhấn mạnh rằng mặc dù cả hai nhóm trẻ đều có thể gặp khó khăn trong tương tác xã hội, nhưng biểu hiện và hành vi của họ là khác nhau. Trẻ tăng động thường không thể ngồi yên, thường xuyên cắt ngang lời người khác trong cuộc trò chuyện, trong khi trẻ rối loạn phổ tự kỷ có thể có những hành vi lặp đi lặp lại và thường tránh giao tiếp bằng ánh mắt. Cô cũng chỉ ra rằng cả hai nhóm trẻ này đều có thể bị trì hoãn trong các mốc phát triển, nhưng nguyên nhân và cách xử lý sẽ cần bàn đến riêng biệt.
Cô Hạnh đề cập đến một nghiên cứu của Stepen Sof, PhD năm 2015, chỉ ra rằng chỉ 1/4 số gia đình tham gia nghiên cứu hài lòng với hành vi của trẻ, trong khi các hành vi cảm xúc không ổn định và không mong muốn lại chiếm tỉ lệ cao hơn rất nhiều. Điều này cho thấy nhu cầu cải thiện hành vi cảm xúc của trẻ là rất lớn và nếu cha mẹ được đào tạo hợp lý, có thể hỗ trợ trẻ cải thiện những hành vi cảm xúc bất thường.
Khi cô Hạnh hỏi các phụ huynh về phương pháp chữa trị cho con mình, các cha mẹ đã chia sẻ kinh nghiệm của họ trong việc can thiệp. Một phụ huynh cho rằng họ đã áp dụng chiến lược củng cố hành vi và các bài tập vận động để gia tăng khả năng tập trung của trẻ. Một phụ huynh khác chia sẻ rằng có hai đứa con hơi tăng động và cô đang tìm hiểu thêm để giúp đỡ cho các bé. Những cuộc trao đổi này không chỉ tạo cơ hội cho cha mẹ chia sẻ kinh nghiệm mà còn giúp nâng cao nhận thức về những kỹ thuật hỗ trợ, từ đó xây dựng được môi trường thuận lợi cho sự phát triển của trẻ mắc tăng động giảm chú ý.
Cô Hạnh đã dẫn dắt cuộc thảo luận về các phương pháp can thiệp cho trẻ tăng động giảm chú ý, đặc biệt là việc phụ huynh chia sẻ kinh nghiệm của mình. Một phụ huynh cho biết con mình chưa từng được can thiệp chính thức và đang rèn luyện ở nhà, nhưng đã được các bác sĩ tại bệnh viện đánh giá có triệu chứng mất tập trung. Một phụ huynh khác có con 32 tháng tuổi cũng bày tỏ lo lắng khi con chưa biết nói và được kết luận là chậm phát triển trí tuệ, nhưng cô Hạnh đã nêu rõ rằng buổi này tập trung vào trẻ tăng động giảm chú ý, không phải chậm phát triển trí tuệ.
Khi các phụ huynh giơ tay để thảo luận, có một phụ huynh tên là Hậu cho biết con mình đã được khám và bác sĩ chuẩn đoán là tự kỷ kèm theo tăng động, và hiện tại đang dùng thuốc điều trị. Hậu chia sẻ rằng sau một năm sử dụng thuốc, con mình đã nói được nhưng vẫn còn hành vi đánh bạn. Cô Hạnh cũng khuyến khích các phụ huynh tương tác, hỏi về phương pháp can thiệp thông qua chế độ ăn uống.
Có một phụ huynh khác tên Kim Tiến chia sẻ rằng đã điều chỉnh chế độ ăn cho con mình bằng cách hạn chế đồ ngọt và nước có đường, thay đổi thức uống và thực phẩm khác trong gia đình. Kim Tiến nhấn mạnh rằng sự thay đổi này đã cải thiện giấc ngủ cho trẻ, khiến trẻ dễ ngủ hơn so với trước đây. Cô Hạnh kêu gọi các phụ huynh cùng nhau trao đổi về những thực phẩm khuyến khích sử dụng để hỗ trợ quá trình can thiệp cho trẻ, cho thấy tầm quan trọng của chế độ dinh dưỡng trong việc quản lý hành vi cảm xúc và ảnh hưởng tích cực lên sự phát triển của trẻ.
Cô Hạnh tiếp tục chia sẻ về các loại thuốc điều trị cho trẻ tăng động giảm chú ý, nhấn mạnh rằng hiện nay có ba nhóm thuốc chủ yếu. Theo cô, khi đưa trẻ đến bệnh viện, bác sĩ thường kê toa thuốc để điều trị, có thể là các loại bổ não như Omega 3. Cô nhắc đến tác dụng chậm hơn nhưng kéo dài của một số loại thuốc, đồng thời nêu rõ rằng mọi thuốc đều có tác dụng phụ cần phải quan tâm, như dị ứng, đau đầu, hoặc chóng mặt.
Một phụ huynh chia sẻ rằng mình đã cho con đi khám tại ba bệnh viện khác nhau để nhận được sự tư vấn chuẩn xác, gồm Bệnh viện Nhi Trung ương, Bệnh viện tâm thần và Bệnh viện Sinh phôn. Sau khi được chẩn đoán và kê đơn, cô chọn những loại thuốc mà cả ba bác sĩ đều đồng ý. Cô đã thử thuốc trước khi cho con uống và cảm thấy chóng mặt, điều này khiến cô băn khoăn về liều lượng mà trẻ em phải uống, có thể lên đến 450 Mg. Cô quyết định không cho con sử dụng thuốc nữa khi đã tìm ra những chiến lược can thiệp khác hiệu quả hơn.
Đến phần tiếp theo của buổi thảo luận, cô Hạnh đã dẫn dắt mọi người bàn về phương pháp chữa bệnh và những chiến lược can thiệp tích cực. Các phụ huynh tham gia chia sẻ các kinh nghiệm cá nhân và góp ý với nhau về những điều họ đã áp dụng để giúp con cái cải thiện tình trạng hành vi. Cuộc thảo luận tiếp tục sôi nổi, thể hiện rõ sự quan tâm và mong mỏi từ các bậc phụ huynh trong việc tìm kiếm cách thức hỗ trợ tốt nhất cho trẻ em mắc phải tình trạng này.
Cô Hạnh đã giới thiệu về những hướng can thiệp và giáo dục cho trẻ em mắc tăng động giảm chú ý. Đầu tiên, có hai hướng can thiệp chính: can thiệp y tế qua thuốc và can thiệp giáo dục qua tâm lý. Cô nhấn mạnh rằng các phương pháp can thiệp nên dựa trên bằng chứng và có các biện pháp cụ thể nhằm điều chỉnh môi trường và hành vi của trẻ. Cô cũng nêu một nghiên cứu chỉ ra rằng cha mẹ có con mắc tăng động giảm chú ý thường hài lòng hơn với các biện pháp can thiệp giáo dục tâm lý xã hội, vì chúng mang lại hiệu quả cao hơn so với việc sử dụng thuốc.
Sau khi trình bày xong phần đầu, cô Hạnh đã chuyển sang phần hai, tập trung vào sáu biện pháp quản lý hành vi cảm xúc cho trẻ tại gia đình. Biện pháp đầu tiên là thiết lập gia quy bằng hình ảnh, giúp trẻ và các thành viên trong gia đình hiểu và thực hiện theo những quy tắc cụ thể. Cô cho rằng việc trò chuyện với trẻ để thống nhất những điều không mong muốn và mong đợi về hành vi là cần thiết. Việc thiết kế gia quy cần kết hợp cả hình ảnh và văn bản để giúp trẻ dễ dàng tiếp nhận và nhớ.
Cô hướng dẫn cách thức tiến hành bằng cách quan sát hành vi của trẻ, đưa ra các cặp nội quy và chọn hình ảnh phù hợp để in ra, tạo thành một bảng gia quy mà trẻ có thể quan sát thường xuyên. Bảng quy định nên được treo ở những nơi mà trẻ dễ thấy, như bàn ăn hay phòng khách, để nhắc nhở trẻ về cách ứng xử. Cô nhấn mạnh việc cần chia nhỏ các quy định và không nên gộp lại thành một bảng dài, gây khó khăn cho trẻ trong việc tiếp thu. Những cách tiếp cận này nhằm tạo ra một môi trường trong gia đình thuận lợi cho sự phát triển của trẻ mắc tăng động giảm chú ý.
Cô Hạnh tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thiết lập quy định nội quy rõ ràng cho từng khu vực trong gia đình, như phòng tắm, phòng ngủ, và phòng ăn. Bà Minh, một giáo viên, đã chia sẻ cách mà cô áp dụng quy định nội quy trong gia đình mình với hai con. Nội quy được thiết kế với màu sắc và hình ảnh hấp dẫn để phù hợp với sở thích của từng trẻ, giúp trẻ dễ dàng nhớ và thực hiện các nhiệm vụ hàng ngày. Cô Hạnh đã chỉ ra rằng việc phân chia nhiệm vụ cụ thể giữa các thành viên trong gia đình, như lau dọn bàn ăn hay giúp mẹ nấu ăn, là cần thiết để trẻ cảm thấy có trách nhiệm.
Nội quy được cố định ở tầm mắt trẻ em, khoảng 30 đến 50 cm, để chúng có thể dễ dàng tiếp cận và quan sát. Cô Hạnh ghi nhận rằng ngay cả những trẻ hoàn toàn bình thường cũng thường xuyên quên thực hiện quy định, chứ chưa nói đến trẻ mắc tăng động giảm chú ý. Khi con vứt đồ linh tinh như khăn tắm hay vỏ trái cây, việc tạo dựng quy định sẽ giúp trẻ nhớ được cách ứng xử phù hợp hơn.
Cô cũng nhấn mạnh rằng gia đình có trẻ mắc tăng động giảm chú ý cần có quy định rõ ràng để tạo ra một môi trường ngăn nắp và hiệu quả. Một gia đình có những quy định nội quy chặt chẽ thường có nền nếp và tôn trọng sự hợp tác. Cô Hạnh đặt câu hỏi cho phụ huynh có mặt về việc họ có quy định nội quy trong gia đình hay không, từ đó chỉ ra rằng nhiều gia đình chưa coi trọng việc này. Cô kết luận rằng việc thiết lập gia quy là cần thiết, đặc biệt trong những gia đình có trẻ mắc tăng động giảm chú ý, nhằm hướng dẫn trẻ hành động một cách có nề nếp và có trách nhiệm hơn.
đúng và có cơ cấu. Cô Hạnh giải thích rằng việc xây dựng nội quy không chỉ giúp cha mẹ chủ động quản lý hành vi của trẻ mà còn tạo ra môi trường học tập và vui chơi khoa học, có nề nếp, giúp trẻ nhận thức rõ ràng về những hành vi được cho phép và không được cho phép. Bằng cách đưa ra những quy tắc cụ thể, như không chạy trong phòng khách hoặc không la hét khi xem tivi, trẻ sẽ dần dần hiểu và thực hiện các quy định một cách tự giác hơn.
Cô Hạnh đưa ra ví dụ về cách sử dụng hình ảnh và chữ viết để làm rõ các nội quy, với những điều không được phép làm ở bên phải và điều nên làm ở bên trái, nhằm giúp trẻ dễ dàng nhận diện và ghi nhớ. Đối với những trẻ có hành vi tự hủy hoại hoặc hung bạo, việc thiết lập các cặp nội quy này cực kỳ quan trọng, vừa giúp hạn chế hành vi tiêu cực vừa chỉ ra hành vi tích cực mà trẻ nên thực hiện.
Cô cũng nói về tầm quan trọng của giao tiếp thương lượng trong gia đình, khuyến khích trẻ biết chia sẻ và đối thoại với mọi người, và khi trẻ thực hiện những hành động tích cực này, họ sẽ được thưởng, ví dụ như được cho kẹo. Những quy tắc này không chỉ giúp trẻ phát triển hành vi tốt mà còn gắn kết tình cảm giữa các thành viên trong gia đình, tạo ra một không gian sống hòa thuận và vui vẻ.
mẹ sẽ không thưởng kẹo cho con. Cô Hạnh tiếp tục nhấn mạnh đến việc quản lý hành vi thông qua hình thức chia sẻ đồ dùng, cho rằng khi trẻ biết chia sẻ, trẻ sẽ được khuyến khích chơi với đồ chơi nhiều hơn. Nếu trẻ có hành vi không tốt như tranh giành hoặc không chấp nhận quy tắc, trẻ sẽ bị mất quyền chơi cùng với đồ của những người khác trong gia đình.
Cô cũng chia sẻ về cách xử lý tình huống khi trẻ không nghe lời, chẳng hạn như việc tắt tivi khi trẻ chưa hoàn thành việc tắm, và cách cha mẹ cần kiên định để trẻ nhận thức rõ về việc không thể làm theo ý mình. Hành vi xé giấy hay làm hỏng đồ trong lúc không muốn học cũng cần được chú ý, mẹ phải tìm cách hướng dẫn trẻ cách xử lý cảm xúc đó một cách tích cực.
Cô Hạnh đề xuất rằng mỗi gia đình nên tạo ra những quy tắc riêng biệt cho từng khu vực trong nhà như phòng ăn, phòng ngủ hay khu vực vui chơi. Cô đưa ra ví dụ về cách sắp xếp tủ quần áo, ghi rõ từng ngăn cho đồ dùng để trẻ dễ dàng tìm kiếm và sử dụng. Bằng cách phân loại, trẻ sẽ học được cách giữ gìn đồ dùng và không tạo ra sự lộn xộn trong không gian sống.
Cô cũng lưu ý rằng cần có sự kiên nhẫn và hướng dẫn cụ thể cho trẻ trong từng tình huống, giúp trẻ phân biệt giữa các loại quần áo và học cách tìm kiếm một cách có tổ chức, tránh việc bới tung mọi thứ. Quan trọng hơn, điều này sẽ ảnh hưởng tích cực đến cảm xúc và hành vi của trẻ khi đối mặt với những tình huống khó khăn hay không vừa ý.
một chỗ để bố mẹ có thể nhắc nhở việc tắm rửa. Khi đó, việc xây dựng thời khóa biểu có cấu trúc rất quan trọng. Cô Hạnh khuyến khích các phụ huynh sử dụng hình ảnh hoặc đồ vật cụ thể để tạo ra sự thuận lợi cho trẻ trong quá trình thực hiện các hoạt động hàng ngày.
Ví dụ, nếu trẻ không muốn ăn và chỉ muốn chơi, có thể dùng hai khay: một khay để thức ăn và một khay chứa đồ chơi. Bằng cách này, trẻ sẽ có hình dung rõ ràng rằng cần phải ăn trước rồi mới đến lượt chơi. Phương pháp này giúp trẻ dễ dàng nhận thức và thực hiện theo.
Cô Hạnh cũng ghi nhận có những trường hợp trẻ chưa thể đọc chữ hay hình ảnh, trong trường hợp đó, việc sử dụng các đồ vật thật càng trở nên thiết yếu. Cha mẹ có thể chỉ dẫn trẻ qua các hoạt động cụ thể, từ đó tạo ra sự gắn kết tích cực và giúp trẻ hiểu rõ hơn về quy trình cần thực hiện.
Khi trẻ đến giai đoạn biết đọc chữ hoặc nhìn được hình ảnh biểu tượng, bố mẹ cần cập nhật lại cách thức hướng dẫn cho phù hợp. Việc sử dụng hình ảnh của trẻ trong các hoạt động cũng là một giải pháp hiệu quả để gây hứng thú cho trẻ.
Cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc hiểu và thay đổi cách tiếp cận theo từng giai đoạn phát triển của trẻ là rất quan trọng, nhằm giúp trẻ phát triển khả năng tự lập và quản lý cảm xúc của chính mình một cách tích cực.
thể thiết kế theo cách đơn giản, mà có thể đưa ra lựa chọn cho trẻ dựa trên sở thích và khả năng của chúng. Khi trẻ lớn và đã biết đọc, việc áp dụng bảng giao tiếp để tự tổ chức hoạt động học tập sẽ giúp trẻ phát huy tính độc lập và khả năng quản lý cảm xúc của mình.
Cô Hạnh cũng lưu ý rằng cần có sự nhất quán trong việc thiết kế và thực hiện lịch hoạt động. Điều này không chỉ tạo ra thói quen mà còn giúp trẻ dễ dàng nhận ra và thực hiện đúng các hoạt động trong ngày. Việc xây dựng thời khóa biểu cũng cần linh hoạt, có thể điều chỉnh theo nhu cầu và trạng thái cảm xúc của trẻ từng lúc.
Thêm vào đó, cô nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phối hợp giữa gia đình và giáo viên trong việc theo dõi và hỗ trợ trẻ. Gia đình nên chia sẻ những khó khăn, thói quen và nguyện vọng của trẻ với giáo viên để có biện pháp phối hợp phù hợp nhất. Điều này giúp trẻ cảm thấy an toàn và được hỗ trợ cả ở nhà và ở trường, từ đó giảm bớt những phản ứng tiêu cực và nâng cao khả năng tự quản lý cảm xúc.
Cuối cùng, cô Hạnh khuyến khích phụ huynh nên tạo ra một môi trường tích cực, nơi trẻ được khích lệ để tham gia vào các hoạt động một cách chủ động. Sử dụng các trò chơi, hình ảnh sống động hoặc hoạt động nhóm sẽ tạo cơ hội để trẻ phát triển khả năng tương tác xã hội và quản lý cảm xúc trong những tình huống thực tế.
hình ảnh hoặc ví dụ cụ thể để minh họa cho trẻ dễ hiểu hơn về các hoạt động trong lịch trình. Việc sử dụng hình ảnh minh họa hoặc bảng danh sách hoạt động sẽ giúp trẻ nhớ và dễ dàng sắp xếp thứ tự ưu tiên cho từng hoạt động mà chúng muốn thực hiện trong ngày.
Cô Hạnh khuyên rằng trong quá trình thực hiện lịch trình, phụ huynh cần phải quan sát hành vi và cảm xúc của trẻ trong các tình huống khác nhau, từ giờ ăn, giờ ngủ cho đến các hoạt động vui chơi hay làm việc nhà. Qua những lần quan sát ấy, phụ huynh có thể điểm ra những thời điểm mà trẻ thường bùng nổ cảm xúc hoặc cảm thấy ức chế. Khi đã hiểu được nguyên do, phụ huynh có thể điều chỉnh các hoạt động để giảm thiểu sự lo lắng và bất an cho trẻ.
Cô cũng đưa ra ví dụ về việc chuyển đến một môi trường học tập mới, nơi mà trẻ có thể cảm thấy lo lắng và bỡ ngỡ. Để giúp trẻ dễ dàng thích nghi hơn, phụ huynh có thể tổ chức các hoạt động khám phá trường mới vào cuối tuần, như thăm trường, đi chợ, nấu ăn, và dọn rửa bàn ăn. Những hoạt động này không chỉ giúp trẻ quen dần với môi trường mới mà còn tạo ra sự kết nối tích cực giữa trẻ và những hoạt động hàng ngày.
Khi thiết kế lịch trình hoạt động, cần lưu ý sự linh hoạt để phù hợp với tâm lý của trẻ. Điều này sẽ tạo điều kiện cho trẻ tự quản lý cảm xúc và hành vi của bản thân, đồng thời cảm thấy an toàn và được hỗ trợ từ gia đình trong quá trình phát triển. Cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc phối hợp giữa gia đình và giáo viên là rất cần thiết để xây dựng một môi trường hỗ trợ giúp trẻ quản lý cảm xúc hiệu quả hơn.
có thể sử dụng các lịch biểu hàng ngày, hàng tuần và hàng tháng để hỗ trợ trẻ trong việc quản lý thời gian và cảm xúc của mình. Cô Hạnh đề xuất việc tạo ra các tài liệu cụ thể, bao gồm các hình ảnh minh họa cho từng hoạt động. Đối với trẻ không biết đọc chữ, việc sử dụng hình ảnh sinh động sẽ giúp trẻ dễ dàng nhận biết và theo dõi các hoạt động trong thời gian biểu, như học tiếng Việt hoặc học toán.
Cô Hạnh cũng chia sẻ kinh nghiệm cá nhân về việc sử dụng hình ảnh trong lịch biểu cho con, giúp trẻ xác định sách giáo khoa và các môn học cần chuẩn bị. Ngoài ra, bố mẹ cũng có thể thiết lập lịch hoạt động cho buổi tối, tạo thói quen cho trẻ và giúp trẻ cảm thấy an tâm hơn khi đi ngủ. Những thời khóa biểu này sẽ được điều chỉnh theo từng gia đình để phù hợp với lịch trình và nhu cầu riêng biệt.
Việc lập kế hoạch tháng cũng rất quan trọng, bao gồm các hoạt động nổi bật như kỳ thi hoặc những ngày nghỉ phù hợp với gia đình. Cô nhấn mạnh rằng trong tháng nên có những mục tiêu cụ thể về học tập mà trẻ cần các bậc phụ huynh hỗ trợ, để trẻ có động lực phấn đấu đạt được kết quả tốt hơn trong học tập và các hoạt động khác. Cô Hạnh nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ghi chép rõ ràng các ngày thi và hoạt động quan trọng, giúp trẻ luôn có ý thức và chuẩn bị tốt cho các kỳ kiểm tra, cũng như các sự kiện gia đình.
đồ chơi mà trẻ yêu thích. Cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc sắp đặt môi trường vật chất một cách hợp lý không chỉ giúp trẻ dễ dàng tiếp cận mà còn tạo ra một không gian an toàn, nơi trẻ có thể hoạt động mà không gặp phải sự lộn xộn. Việc phân chia rõ ràng các khu vực cho những hoạt động khác nhau giúp trẻ nhận thức và biết cách tương tác với môi trường xung quanh hiệu quả hơn.
Cô cũng nhắc đến tầm quan trọng của việc cùng trẻ tham gia vào việc sắp đặt và duy trì môi trường sinh hoạt. Điều này không chỉ giúp trẻ cảm thấy có trách nhiệm mà còn phát triển kỹ năng tổ chức, từ đó giảm thiểu tình trạng bừa bộn và những tranh cãi không cần thiết trong gia đình. Những thùng chứa đồ chơi, ngăn kệ được sắp xếp ngay ngắn sẽ tạo ra thói quen dọn dẹp cho trẻ, đồng thời giúp trẻ biết được nơi mình có thể lấy và cất đồ.
Cô Hạnh còn chia sẻ về trải nghiệm cá nhân của mình trong việc cải thiện không gian sống cho con cái, bằng cách tạo ra những góc học tập và vui chơi riêng biệt. Qua đó, trẻ sẽ cảm thấy thoải mái và tự chủ hơn. Cô đề xuất việc cho phép trẻ được tham gia vào việc trang trí và lựa chọn đồ dùng phù hợp với sở thích của mình, tạo nên một không gian sáng tạo và thân thiện. Mặt khác, cha mẹ cũng nên làm gương và cùng đồng hành trong việc giữ gìn sự ngăn nắp, từ đó xây dựng thói quen tốt cho trẻ từ nhỏ.
cần có một hệ thống những phần thưởng để khích lệ mỗi khi chúng hoàn thành nhiệm vụ. Cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc thiết kế hệ thống thưởng cần phù hợp với sở thích và nhu cầu của trẻ. Chẳng hạn, mỗi khi trẻ hoàn thành việc dọn dẹp đồ chơi hay thực hiện một quy tắc nào đó, trẻ sẽ nhận được điểm thưởng, có thể đổi lấy một món quà nhỏ hoặc một hoạt động mà trẻ yêu thích như đi chơi hoặc làm những việc mà trẻ đam mê.
Để hệ thống thưởng thực sự đạt hiệu quả, cô khuyên các bậc phụ huynh nên cùng trẻ thảo luận, thiết lập quy tắc cụ thể và rõ ràng về cách thức và thời điểm trẻ có thể nhận thưởng. Sự công bằng và nhất quán trong việc áp dụng sẽ tạo động lực cho trẻ, từ đó giúp trẻ hình thành thói quen tốt và cảm thấy tự hào khi hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Cô Hạnh cũng đề cập đến cách thiết lập những quy định trong công việc gia đình, chẳng hạn như quy định về thời gian học tập và thời gian chơi. Nếu trẻ biết rõ quy định và được khuyến khích để thực hiện, trẻ sẽ ít có xu hướng từ chối hoặc gian lận trong việc hoàn thành nhiệm vụ. Bên cạnh đó, việc ghi lại những thành tích và tiến bộ của trẻ, chẳng hạn như ghi chú hoặc bảng thành tích, cũng là cách hiệu quả để trẻ tự nhìn nhận và thấy được sự phấn đấu của mình.
Theo cô, sự nhất quán trong cách mà ba mẹ thực hiện phương pháp này cũng là yếu tố then chốt góp phần vào thành công. Chỉ khi gia đình cùng nhau đồng lòng thực hiện thì trẻ mới cảm thấy được hỗ trợ và động viên, từ đó phát triển tốt hơn trong việc quản lý cảm xúc cũng như hành vi của bản thân.
hành con thực hiện sẽ tích lũy điểm thưởng tương ứng. Cô Hạnh đưa ra ví dụ cụ thể về việc trẻ thực hiện các hoạt động trong ngày, chẳng hạn như làm bài tập hay giúp bố mẹ trong nhà. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, trẻ sẽ được dán nhãn thưởng hoặc một hình mặt cười vào bảng thành tích của mình.
Hệ thống thưởng quy đổi này phải được thiết lập rõ ràng và dễ hiểu, cho phép trẻ cảm thấy phấn khích và có động lực thực hiện những công việc cần thiết. Cô cũng khuyến khích việc ghi lại các hoạt động hàng ngày để trẻ có thể nhìn thấy sự tiến bộ của mình và trở nên tự tin hơn trong hành vi của bản thân.
Ngoài ra, việc sử dụng hình ảnh và chữ viết để minh họa cho từng hoạt động cũng giúp trẻ dễ dàng hơn trong việc nhận thức và nhớ các nhiệm vụ. Cô Hạnh khẳng định rằng sự tương tác giữa trẻ và phụ huynh trong quá trình thực hiện nhiệm vụ rất quan trọng, bởi nó tạo nên môi trường giao tiếp tích cực, giúp trẻ có cơ hội chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Cuối cùng, việc theo dõi và đánh giá tiến trình của trẻ nên được thực hiện định kỳ, giúp trẻ nhận thức rõ hơn về bản thân và phát triển kỹ năng quản lý cảm xúc cũng như hành vi trong gia đình. Cô Hạnh đi đến kết luận rằng hệ thống thưởng quy đổi không chỉ giúp trẻ hoàn thành nhiệm vụ mà còn tạo ra nền tảng vững chắc cho sự phát triển toàn diện của trẻ trong tương lai.
trẻ hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một sticker, và khi tích lũy đủ, trẻ có thể đổi lấy hoạt động mình thích, như chơi xích đu. Cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc xây dựng nề nếp thói quen và thực hiện các hoạt động hàng ngày một cách nhất quán là rất quan trọng. Gia đình nên duy trì lịch sinh hoạt cố định cho trẻ, tránh tình huống thay đổi đột ngột như ăn cơm hoặc đi ngủ muộn, điều này có thể làm trẻ cảm thấy bị rối loạn và không thể học tập hiệu quả.
Cô gợi ý rằng nếu gia đình cần về muộn, bố mẹ nên thông báo trước cho trẻ để trẻ chủ động trong việc ăn uống và tự quản lý thời gian của mình. Khi trẻ đã hình thành thói quen học tập nhất định, thì việc duy trì những thói quen này cần được thực hiện một cách nghiêm ngặt. Không nên để trẻ học trong một môi trường có nhiều yếu tố gây phân tâm như tiếng ồn từ khách đến chơi hay ti vi đang phát.
Bên cạnh đó, cô cũng đề xuất rằng nguyên tắc trong việc duy trì thói quen là sau khi trẻ đã ngồi vào bàn học thì phải tách biệt khu học với những hoạt động có khả năng gây rối trong nhà. Phụ huynh cần đảm bảo rằng dù có lý do gì đi chăng nữa cũng cần phải duy trì lịch sinh hoạt như đã định. Cô Hạnh khẳng định rằng việc rèn luyện cho trẻ từ lớp 1 đến lớp 12 phải được thực hiện liên tục trong khoảng thời gian dài, từ đó giúp trẻ tự giác hơn trong việc học tập và quản lý thời gian của bản thân.
Cuối cùng, việc thực hiện những quy định và nề nếp thói quen như đánh răng trước khi đi ngủ hay giờ đi ngủ cố định cũng cần được duy trì. Nếu thỉnh thoảng bỏ qua những thói quen này, trẻ sẽ khó có thể hình thành nề nếp ổn định, dẫn đến việc mất kiểm soát trong hành vi cảm xúc và học tập.
để chơi cùng mà không có sự tham gia của cậu bé, dẫn đến cậu cảm thấy thất vọng. Cô Hạnh chỉ ra rằng sự thất vọng này có thể được hạn chế nếu trẻ được hướng dẫn cách chơi và chia sẻ với em một cách hợp lý, như không tranh giành đồ chơi hay nhường nhịn em. Việc tự đưa ra quyết định trong các tình huống này không chỉ giúp trẻ phát triển sự tự tin mà còn xây dựng ý thức hợp tác và chia sẻ.
Ngoài ra, cô cũng đề cập đến tầm quan trọng của việc sắp đặt môi trường vật chất xung quanh trẻ. Môi trường cần phải được thiết kế sao cho trẻ có thể tự do khám phá trong giới hạn an toàn, giúp trẻ tự quản lý hành vi của mình mà không phụ thuộc vào sự can thiệp liên tục từ bố mẹ. Khi trẻ có thể nhận thức được các quy tắc và giới hạn trong một không gian được tổ chức tốt, khả năng tự kiểm soát của trẻ sẽ được cải thiện.
Cô nhấn mạnh rằng khi trẻ gặp khó khăn, bố mẹ không nên áp đặt giải pháp mà phải hỗ trợ trẻ tìm ra cách giải quyết vấn đề riêng của mình. Phụ huynh nên đóng vai trò là người hướng dẫn, giúp trẻ nhìn nhận các tình huống và đề xuất các chiến lược khả thi để ứng phó một cách thích hợp. Hành trình này không chỉ giúp trẻ phát triển kỹ năng giải quyết vấn đề mà còn thấu hiểu và điều khiển cảm xúc của bản thân.
Trong một tình huống thực tế, khi trẻ không thể thực hiện một hoạt động nào đó mà chúng thích, việc cho trẻ thấy rằng thất bại không phải là kết thúc mà là một cơ hội để học hỏi có thể giúp chuyển hóa cảm xúc tiêu cực thành những trải nghiệm tích cực. Bằng cách này, trẻ sẽ cảm thấy được hỗ trợ và có động lực để cố gắng hơn trong tương lai, thay vì cảm thấy bị áp lực hay thiếu thốn.
tách khỏi ra thì cậu bé đã học được cách tự kiểm soát khi tham gia các hoạt động chơi. Để phát huy điều này, cô Hạnh gợi ý rằng phụ huynh nên lập một lịch trình cho trẻ, ví dụ như tự làm bánh mì sandwich tại nhà. Trẻ sẽ có cơ hội tự quyết định số lượng lát bánh mì và lựa chọn các loại topping theo sở thích. Quy trình này không chỉ giúp trẻ phát triển kỹ năng tự lập mà còn khuyến khích việc thử nghiệm và học hỏi từ quá trình làm, dù có thể sẽ gặp một số khó khăn như không phết bơ đều hoặc làm rơi nguyên liệu.
Khi trẻ được phép tự chọn và thực hiện từng bước trong quy trình, cảm giác tự tin và khả năng tự quản lý của trẻ sẽ được nâng cao. Cô nhấn mạnh rằng quan trọng là dù trẻ làm có hoàn hảo hay không, vẫn cần được khen ngợi để khuyến khích và tạo động lực cho những lần thực hiện sau. Điều này tạo ra một môi trường an toàn để trẻ dũng cảm thử nghiệm, từ đó cải thiện kỹ năng theo thời gian.
Cô Hạnh cũng nhắc đến sự quan trọng của việc phù hợp với khả năng nhận thức và trình độ của trẻ. Nếu trẻ chưa biết chữ, có thể sử dụng hình ảnh để hướng dẫn, trong khi trẻ đã biết chữ thì có thể làm theo các chỉ dẫn bằng văn bản. Như vậy, trẻ sẽ cảm thấy thoải mái và tự tin hơn trong việc thực hiện các nhiệm vụ mà không cần nhiều sự can thiệp từ người lớn.
Cô còn trích dẫn nghiên cứu mới của tiến sĩ Samantha, người đã bàn về quyền tự quyết của trẻ và mức độ hỗ trợ cần thiết từ người lớn. Trẻ không chỉ cần hỗ trợ trong việc lựa chọn mục tiêu và giải quyết vấn đề mà còn cần sự giúp đỡ để tự nhận thức và điều chỉnh cảm xúc của mình. Khi có sự hỗ trợ đúng mức, trẻ sẽ tiến bộ trong khả năng tự quản lý và phát triển bản thân, từ đó hình thành nền tảng vững chắc cho sự phát triển cảm xúc và xã hội trong tương lai.
mẹ thay vì yêu cầu trẻ làm gì đó, có thể cho trẻ chọn giữa các hoạt động như làm toán trước hay làm văn trước. Điều này cho phép trẻ cảm thấy có quyền tự quyết, mặc dù cuối cùng trẻ vẫn phải hoàn thành cả hai. Khi trẻ được trao quyền lựa chọn, chúng sẽ có phản ứng tích cực hơn, như cảm thấy mình có trách nhiệm và tự lập hơn trong việc học.
Cô Hạnh cũng phác thảo ví dụ về việc trẻ có thể chọn công việc trong gia đình. Khi cho trẻ quyền quyết định, dù là việc nhỏ như tắm cho mèo hay lau nhà, trẻ sẽ cảm thấy mình có vai trò và sự quan trọng trong các hoạt động gia đình. Đây là cách để trẻ phát triển khả năng ra quyết định và chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
Khi hỗ trợ trẻ trong việc tự quyết, đôi khi trẻ có thể cảm thấy khó khăn trong việc biểu đạt mong muốn của mình, dẫn đến việc làm ồn ào hoặc hành động quá khích. Trong các tình huống như vậy, người lớn cần khám phá nguyên nhân hành vi. Ví dụ, nếu trẻ sợ hãi khi phải gặp bác sĩ, cần phải đưa ra các câu hỏi để giúp trẻ gợi ý giải pháp cho vấn đề, như yêu cầu mẹ ở lại bên cạnh.
Cô nhấn mạnh rằng việc hỗ trợ trẻ nên được thực hiện một cách từ từ; ban đầu cần hỗ trợ nhiều, sau đó giảm dần sự can thiệp để trẻ có thể tự tin hơn trong việc đưa ra quyết định.
Các chiến lược khuyến khích sự tự quyết của trẻ cũng bao gồm việc tạo môi trường vui chơi tích cực và kích thích. Với những trẻ cần tìm kiếm cảm giác hoặc né tránh cảm giác, người lớn cần xây dựng không gian vui chơi phong phú, giúp trẻ thoải mái với các kích thích xung quanh, từ đó trẻ sẽ có thêm cơ hội để trải nghiệm và khám phá mà không cảm thấy bị áp lực. Điều này sẽ hỗ trợ sự phát triển cảm xúc và xã hội của trẻ, biến chúng thành những cá nhân tự tin và độc lập trong tương lai.
xúc giác là một phương pháp quan trọng trong việc tạo không gian chơi tương tác cho trẻ. Ví dụ, gia đình có thể cùng nhau tham gia trò chơi cuộn chăn, trong đó mỗi thành viên đều có cơ hội tham gia và quyết định lượt chơi của mình. Điều này không chỉ giúp trẻ cảm thấy thoải mái trong việc biểu đạt ý kiến mà còn gắn kết các thành viên trong gia đình.
Cô Hạnh cũng đề cập đến việc cho trẻ lựa chọn giữa hai hoạt động, như tiếp tục nghe cô giảng hoặc tự vẽ theo ý thích. Việc này giúp trẻ học cách giải quyết tình huống và phát triển khả năng tự quản lý theo cách tích cực. Những nghiên cứu đã chỉ ra rằng trẻ tăng động giảm chú ý thường gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc và hành vi, và cha mẹ cần có cách tiếp cận chủ động hơn trong việc giáo dục.
Cô nhấn mạnh rằng nhiều bậc phụ huynh thường áp dụng các biện pháp quản lý cảm xúc mang tính bị động, chỉ phản ứng khi con có hành vi bất thường. Thay vào đó, họ nên chuyển sang những phương pháp chủ động để ngăn chặn hành vi không mong muốn trước khi chúng xảy ra, nhằm cải thiện tình hình hành vi và cảm xúc của trẻ.
Cô cũng đề xuất những biện pháp hiệu quả nhằm giúp trẻ kiểm soát cảm xúc trong những hoàn cảnh khó khăn, như khi đi ra ngoài hoặc tham gia các hoạt động xã hội. Điều này sẽ giúp trẻ thoải mái hơn khi phải đối mặt với những tình huống mà chúng không ưng ý, như việc ngồi ghế không theo ý muốn tại rạp chiếu phim.
Cuối cùng, cô mong muốn có những nghiên cứu sâu hơn để đánh giá hiệu quả của các biện pháp quản lý hành vi cảm xúc tại nhà, từ đó giúp trẻ hòa nhập tốt hơn và giảm bớt căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày. Những nỗ lực này sẽ góp phần tạo dựng mối quan hệ lành mạnh hơn giữa trẻ và các thành viên khác trong gia đình.
các kiến thức thiết thực cho phụ huynh trong việc quản lý hành vi cảm xúc của trẻ. Cô Hạnh đã nhấn mạnh sự quan trọng của việc áp dụng những chiến lược đã được trình bày, bao gồm việc sắp đặt môi trường, quy định bằng hình ảnh, hệ thống quy đổi, tạo dựng thói quen, và hỗ trợ trẻ tự quyết. Cô khuyến khích phụ huynh cam kết thực hiện ít nhất một trong số các chiến lược này và ghi nhận sự tham gia nhiệt tình của tất cả mọi người.
Cô đã tổ chức một buổi thảo luận, mời các phụ huynh chia sẻ kinh nghiệm và chiến lược mà họ đã hoặc sẽ áp dụng. Qua đó, cô Hạnh đã nhận thấy sự tích cực của cộng đồng giáo dục, khi nhiều phụ huynh đã giơ tay xác nhận sẽ áp dụng những kiến thức mà cô chia sẻ.
Dù không có thời gian để phân tích sâu về nguyên nhân gây ra hành vi bất thường, nhưng cô đã hứa hẹn sẽ cung cấp thông tin chi tiết hơn trong các buổi học sau hoặc qua video hướng dẫn. Cô cũng bày tỏ lòng biết ơn tới sự tham gia của các phụ huynh, học viên, và những người quan tâm, khuyến khích họ tiếp tục truyền tải những kiến thức này cho trẻ.
Cuối buổi, cô Hạnh nhấn mạnh rằng việc quản lý hành vi cảm xúc không chỉ giúp trẻ mà còn giảm bớt áp lực cho các bậc phụ huynh, tạo ra môi trường học tập và sinh hoạt khoa học, giúp trẻ phát triển các kỹ năng xã hội và hòa nhập tốt hơn với cộng đồng. Sự chủ động trong việc này sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho trẻ trong tương lai, khi chúng bước vào những giai đoạn mới của cuộc sống.
trẻ ở đây là 60 tháng nhưng sự phát triển của trẻ lại không tương xứng với tuổi đời. Cô Hạnh đã phân tích trường hợp cụ thể, chỉ ra rằng có sự khác biệt rõ ràng giữa tuổi đời và mức độ phát triển nhận thức, xã hội của trẻ. Nếu trẻ chỉ tăng động mà không có khuyết tật trí tuệ, thì vấn đề cần xem xét là mức độ phát triển và yêu cầu mà cha mẹ đặt ra cho trẻ, nên phù hợp với khả năng của trẻ.
Để can thiệp hiệu quả, cô nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đánh giá phát triển của trẻ, không chỉ dựa trên tuổi đời mà còn phải xem xét các lĩnh vực cụ thể như ngôn ngữ, xã hội, và vận động. Việc hiểu rõ về giai đoạn phát triển của trẻ sẽ giúp phụ huynh có cách tiếp cận đúng đắn hơn trong việc giáo dục và nuôi dưỡng trẻ.
Cô cũng đưa ra các ví dụ về những nguyện vọng không hợp lý mà cha mẹ có thể đặt ra cho trẻ, dẫn đến việc trẻ phản ứng tiêu cực hoặc không thể hợp tác. Cô khuyến khích phụ huynh nên thường xuyên đánh giá và theo dõi sự tiến bộ của trẻ, nhằm điều chỉnh phương pháp giáo dục cho phù hợp, từ đó giúp trẻ phát triển tốt hơn trong môi trường học tập và giao tiếp xã hội. Việc tạo ra sự hòa nhập về mặt giáo dục cho trẻ cũng là điều cần thiết, với những phương pháp đi kèm phù hợp để tối đa hóa khả năng và tiềm năng của trẻ.
đứa trẻ được 54 tháng nhưng lại có khả năng ngôn ngữ và vận động không tương xứng với độ tuổi. Cô đã chỉ ra rằng nhiều phụ huynh thường cho rằng trẻ chỉ cần học chữ và số mà không xem xét khả năng thực tế của trẻ. Với một trẻ có vận động thô chỉ tương ứng với 30 tháng, việc đòi hỏi trẻ nhảy lò cò hoặc cầm bút viết là không phù hợp. Cô nhấn mạnh tầm quan trọng của sự đánh giá đúng mức phát triển của trẻ để có cách nuôi dạy phù hợp. Đối với trẻ em mắc chứng tăng động giảm chú ý, việc áp dụng các biện pháp như sử dụng hình ảnh để giao tiếp là rất cần thiết. Cô đã trình bày cách thức khuyến khích trẻ thông qua việc kết hợp đồ vật và hình ảnh thực tế, giúp trẻ dễ dàng hiểu và thực hiện các yêu cầu, từ đó giảm bớt hành vi không mong muốn.
Cô cũng đưa ra ví dụ về một trẻ khác ở tuổi tiểu học, mặc dù đã 9 tuổi nhưng lại có phát triển ngôn ngữ và kinh tế chỉ như trẻ dưới 3 tuổi. Điều này khiến cho việc giao tiếp và tự lập của trẻ gặp khó khăn, và phụ huynh cần nhận thức được điều đó để hỗ trợ trẻ phát triển. Những ví dụ cụ thể này cho thấy rằng, việc can thiệp sớm và có phương pháp giáo dục hợp lý là rất quan trọng cho sự phát triển toàn diện của trẻ.
mà còn để phát triển lâu dài cho sự phát triển toàn diện của trẻ. Cô Hạnh còn nhấn mạnh rằng việc dạy trẻ các hoạt động hàng ngày nên được kết hợp với các hình ảnh minh họa để trẻ dễ hiểu và thực hiện theo. Khi đưa trẻ vào các tình huống cụ thể như tắm trước rồi mới chơi iPad, việc sử dụng hình ảnh sẽ giúp trẻ hình dung rõ hơn và dễ tiếp thu hơn.
Trong quá trình giao tiếp, cô cũng nhận thấy rằng nhiều trẻ tăng động mặc dù có chỉ số thông minh cao nhưng khả năng giao tiếp xã hội lại yếu kém, điều này khiến trẻ gặp khó khăn trong việc kết bạn và biểu đạt nhu cầu của mình. Thay vì tranh giành đồ chơi, trẻ cần được hướng dẫn cách tương tác với bạn bè. Để cải thiện tình hình, cô khuyến nghị phụ huynh nên đóng vai làm bạn chơi với trẻ trong giai đoạn đầu.
Cô Hạnh cũng lưu ý rằng sau này cô sẽ tổ chức nhiều buổi đào tạo và chia sẻ kiến thức với cộng đồng, nhằm nâng cao hiểu biết và phương pháp can thiệp cho trẻ em rối loạn phát triển trên toàn quốc. Cô cũng khuyến khích phụ huynh tham gia các nghiên cứu về trẻ tăng động giảm chú ý để có thể nhận được những dịch vụ tư vấn và hỗ trợ một cách tốt nhất. Qua những chia sẻ này, cô hy vọng các gia đình sẽ áp dụng hiệu quả vào việc nuôi dạy con cái, từ đó giúp trẻ phát triển tốt hơn.
còn trang bị kiến thức cho phụ huynh về những khó khăn có thể gặp phải trong tương lai, cô Hạnh khuyến khích các bậc phụ huynh cần giữ vững tinh thần và cùng nhau tạo nên sự khác biệt trong việc nuôi dạy con cái. Mỗi bước tiến nhỏ của trẻ là một thành tựu lớn lao không chỉ cho riêng trẻ mà còn cho cả gia đình. Cô bày tỏ lòng cảm ơn đến tất cả những người tham gia buổi giáo dục, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hỗ trợ lẫn nhau trong cộng đồng.
Cô cũng cho biết rằng sẽ có nhiều chương trình trong tương lai để tiếp tục cung cấp kiến thức và kỹ năng cho gia đình, giúp trẻ có thể phát triển một cách tốt nhất. Cuối buổi, mọi người chúc nhau những điều tốt đẹp và an lành, nhất là với mong muốn rằng những chia sẻ và hoạt động trong ngày hôm nay sẽ giúp ích cho hành trình nuôi dạy con cái. Cô Hạnh được cảm ơn vì những kiến thức và kinh nghiệm quý báu mà cô đã chia sẻ, và mọi người đã chia tay nhau với những lời chúc cuối tuần vui vẻ.